[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Công chúa… À, bây giờ ta vẫn nên gọi người là Thái tử phi, nô tài tham kiến Thái tử phi.
  • Tiểu Phong vốn vẫn còn đang mơ mơ màng màng đi đi lại lại trong ngự hoa viên của Đông Cung để suy nghĩ cách có thể quay về, hiếm có khi Vĩnh Nương để nàng và A Độ ra ngoài mà không có nàng ấy theo cùng, mà A Độ thì dĩ nhiên ở trước mặt Tiểu Phong bây giờ sẽ không nói lời nào, giữ im lặng tuyệt đối, thế nên đối với Tiểu Phong, đây có thể được xem như khoảng thời gian nàng được yên tĩnh mà tìm cách quay về, nào ngờ ở nơi này lại chẳng may gặp được Bùi Chiếu chứ, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của nàng.
  • Nàng vừa định quay người đi khỏi, nào ngờ người ta đã từ phía sau bước nhanh về phía nàng, lên tiếng như vậy, chẳng lẽ nàng có thể xem như chưa từng nhìn thấy gì mà tiếp tục rời đi? Như vậy không được, không ra dáng của thái tử phi chút nào cả. Thật lòng mà nói, Tiểu Phong cũng chẳng ghét bỏ gì Bùi Chiếu, thậm chí chính nàng còn nhận ra Bùi Chiếu là một người tốt, nhưng cách hắn ta làm và cách hắn bao che cho Lí Thừa Ngân, thậm chí đến lúc dầu sôi lửa bỏng vẫn không hó hé một lời, điều này khiến cho Tiểu Phong có phần cảm thấy buồn bực và chẳng muốn tiếp xúc. Haizz… Cho dù Bùi Chiếu cũng không xấu tính và có những suy nghĩ độc lập thì sao chứ? Suy cho cùng cũng không phải là “thanh đao” của Lí Thừa Ngân hay sao?
  • A Độ kéo kéo góc áo của Tiểu Phong, ý bảo Bùi Chiếu vẫn đang hành lễ ở phía sau nàng, Tiểu Phong đương nhiên vẫn phải giả vờ như chẳng hay chẳng biết chuyện gì cả mà mở to đôi mắt, cố gắng thật tự nhiên mà vui vẻ xoay người.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ây da, Bùi Tướng quân đừng làm vậy, ngài cùng với Thái tử xông pha biết bao nhiêu chiến trường, lập được vô vàn công lớn, làm sao có thể quỳ xuống hành lễ với một nữ nhân như ta chứ?
  • Tiểu Phong cười nói, trong lòng lại không quên bổ sung:
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    “Chiến công đó còn bao gồm cả tộc Đan Xi của Tiểu Phong nữa mà!”
  • Tuy nhiên, ngoài mặt nàng vẫn giống như thường ngày, đưa tay đỡ lấy Bùi Chiếu, tiếp tục nói.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Tuy nói bây giờ ta ở trên ngài một bậc, nhưng dù sao đi chăng nữa thì ngài cũng là Tướng quân, nếu không có người ngoài thì không cần phải hành lễ như vậy đâu, Tiểu Phong thật sự không nhận nổi lễ này.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Công… Thái tử phi đừng nói vậy, thân là nô tài, người là chủ nhân, Bùi Chiếu ta nào dám quên cơ chứ? Như vậy thật sự không nên.
  • Làn da của Bùi Chiếu có màu bánh mật, cái nắng của sa trường phủ xuống người hắn một lớp sương gió, khiến chí khí nam tử tăng lên mấy phần nữa. Đông Cung nơi này tuy không có nắng nhiều như ở Tây Châu, nhưng nắng vẫn phủ xuống đầy đủ quanh năm suốt tháng. Bên cạnh mấy khóm mai đang nở rộ, nắng bắt đầu len lỏi và rơi xuống người Bùi Chiếu, khiến người ta bất giác sẽ cảm thấy đây chính là bức tranh vẽ đa sắc đẹp đẽ, người bình thường khó lòng mà rời mắt. Khuôn mặt góc cạnh dưới khung cảnh này lại càng được phơi bày một cách rõ ràng, Tiểu Phong hít một hơi thật sâu, trong chốc lát lại cảm nhận được hương vị phong trần của trượng phu, nhan sắc của người này cũng không thua kém gì với Lí Thừa Ngân đó cả.
  • Thế gian được mấy người không yêu cái đẹp? Huống hồ gì Tiểu Phong đây lại là một người sống vô cùng thực tế, thức ăn ngon, nhan sắc đẹp thì phải ngắm nhìn mà thôi, ai lại nỡ chối từ phong vị tuyệt trần này.
  • Thấy Tiểu Phong vẫn đang nhìn Bùi Chiếu chầm chầm không rời mắt, cả A Độ lẫn Bùi Chiếu đều không tự chủ được mà run sợ, thật sự không đoán được suy nghĩ của công chúa. Mà trùng hợp là cả hai người đều cùng suy nghĩ về một đáp án khiến mình lo lắng nhất - chính là nước Vong Xuyên đó đã không còn công dụng nữa!
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Thái tử phi…
  • Nàng vốn vẫn đang đắm chìm trong cảnh ngọc trước mắt, ai ngờ Bùi Chiếu lại vì chột dạ mà lên tiếng giả vờ ho khan khiến Tiểu Phong vỡ mộng, hai má ửng hồng lên cả, thật quá mất mặt mà!
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    À… Đúng rồi, Bùi Tướng quân đến đây để tìm ta có chuyện gì hay sao? Chắc không phải là “tình cờ” ấy chứ?
  • Tiểu Phong nheo mắt, nhìn theo hai phong bì trên tay của Bùi Chiếu, nếu nàng đoán không nhầm, đây có lẽ chính là thư của “cha mẹ” nàng được gửi tới từ Tây Châu thông qua mấy nét chữ của Bùi Chiếu, Cố Kiếm và Lí Thừa Ngân đó.
  • Nàng nhếch môi, nắng ôm trọn lấy cơ thể thiếu nữ vừa độ xuân thì, sương dịu dàng hôn lên mái tóc nàng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mấp máy nói sâu xa.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Xem ra lần này không phải là “tình cờ” rồi, có chuyện gì hay sao Bùi Tướng quân?
  • Tiểu Phong cố tình nhấn mạnh mấy chữ “Bùi Tướng quân”, kéo dài ra để nhắc nhở. Bùi Chiếu cũng hiểu chuyện, đứng thẳng người, cung kính lùi ra xa nàng, cách nàng mấy bước chân.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu thất lễ, xin Thái tử phi trách phạt ạ!
  • Nàng cười cười nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Không sao không sao, quay lại chuyện khi nãy đi, hôm nay ngày đến tìm ta có việc gì quan trọng không?
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Khởi bẩm công chúa, ban nãy nô tài vừa nhận được tin, Quốc vương ở Tây Lương ngày đêm mong nhớ người, cho người mang thư đến Lễ Triều. Tuy nhiên, giữa đường lại gặp chuyện không may, bọn thổ phỉ đó cướp bóc lộng hành ở vùng biên giới.
  • Tiểu Phong im lặng không nói gì, tiếp tục chờ xem biểu cảm và phản ứng của Bùi Chiếu. Cũng cùng lúc đó, đôi mắt nàng vẫn trực diện nhìn vào mắt hắn, để Tiểu Phong hôm nay xem thử, "cửa sổ tâm hồn" có thật sự thể hiện được suy nghĩ của người khác hay không?
  • Bùi Chiếu bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, không hiểu sao hôm nay hắn lại có cảm giác mình đang bị Tiểu Phong nhìn thấu.
  • Vậy nên những lời nói trong cổ họng bất chợt nghẹn lại, không thể thốt lên thành lời.
  • Cùng lúc đó, A Độ đứng bên cạnh nàng liên tục dùng mắt nhìn chằm chằm ra hiệu cho Bùi Chiếu, hắn cúi thấp đầu, hắn giọng nói tiếp.
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    Thế nên thư hồi âm của Thái tử Phi mới đến được vào hôm nay. Thần vừa nhận được liền mang đến cho Thái tử phi.
  • Tuy vậy, nằm ngoài dự đoán của A Độ và Bùi Chiếu, khuôn mặt Tiểu Phong chẳng có chút gì gọi là vui mừng hay mong chờ. Ngược lại còn hỏi vặn lại Bùi Chiếu bọn họ.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Hoá ra sứ giả của thời này chỉ để truyền thư thôi sao? Không còn cách nào khác nữa à?
  • Trong lòng Tiểu Phong như nổi lên một trận cười lớn đầy khinh thường.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    "Vì sao đã tốn công sức để tạo ra bức thư này rồi, bọn họ lại không tốn công sức để bịa ra một lý do đáng tin hơn nữa đi. Haizz... 🥲 Ta cũng rất muốn phối hợp với bọn họ mà nhảy cẫng lên như chưa từng biết chuyện gì cả. Nhưng mà... Bọn họ lại cho ta lí do này, có phải là đang xem thường trí tuệ của Tiểu Phong quá rồi hay không? Hôm nay cho dù không phải là ta mà là nàng ấy thì cũng không lý nào nàng ấy có thể tin được những lời điêu ngoa khó tin thế này chứ? Nàng ta ngây thơ chứ chẳng ngốc mà để các người lừa như thế? Đang lừa trẻ lên ba hay sao?"
  • A Độ ở bên này tức đến mức muốn dậm chân tại chỗ, một đao kết liễu Bùi Chiếu ngay tại đây. Nếu không phải vì có Tiểu Phong vẫn đang ở bên cạnh nàng, có lẽ nàng thật sự sẽ làm như thế.
  • A Độ khó chịu, ánh mắt đằng đằng sát khí như muốn băm Bùi Chiếu ra thành trăm mảnh ngay từ khắc.
  • A Độ
    A Độ
    "Ta bảo ngươi viết thư hồi âm cho công chúa dưới danh nghĩa của Quốc vương để công chúa không biết được sự thật, thế thì chỉ cần đưa thư thôi, có cần phải bịa lí do ấu trĩ như đang dỗ trẻ nhỏ vậy đâu? Công chúa thông minh lanh lợi, ngươi không nói lí do nàng ấy có lẽ sẽ tin. Bây giờ thì hay rồi đấy?"
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    "Cô nương nói như vậy thì hay đấy! Nếu như ta không bịa lí do này thì làm sao công chúa không nghi ngờ? Rõ ràng là hôm qua người vừa mới nói chuyện hồi âm, hôm nay đã nhận được thư, trong khi trước giờ viết không biết bao nhiêu thư từ lại chẳng được hồi âm? Cô nói xem có trùng hợp hay không?"
  • A Độ
    A Độ
    "Vậy thì ngươi cũng có thể tìm một lí do khác thiết thực hơn mà, đừng có ấu trĩ như vậy chứ?"
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    "Nếu cô có bản lĩnh, sao không chịu nhận lấy bức thư rồi trực tiếp đưa cho công chúa, sau đó tìm cách trả lời nàng ấy đi? Sao phải tìm đến chúng ta?"
  • A Độ
    A Độ
    "Bùi Chiếu, ngươi đừng quên, chính ngươi và Lí Thừa Ngân đã hại công chúa tan nhà nát cửa, lại hại tộc Đan Xi của chúng ta vùi trong biển máu. Đừng quên giao kèo giữa hai chúng ta! Ta đã lùi một bước rồi, bây giờ ngươi còn có tư cách nói ta?"
  • A Độ
    A Độ
    "A Độ ta hận không thể một đao giết chết kẻ vô ơn như các ngươi."
  • Bùi Chiếu
    Bùi Chiếu
    "Ta..."
  • Bùi Chiếu cụp mắt, không dùng ánh mắt để giao tiếp với A Độ nữa, đối với sự chất vấn này của Tiểu Phong, hắn vẫn loay hoay tìm cách.
  • Tiểu Phong hiểu ý nên cũng không tiếp tục làm khó hắn thêm nữa, thái độ trong chốc lát đã thay đổi như hoa phù dung, đôi mắt sáng long lanh chộp lấy bức thư trong tay hắn, vui vẻ lên tiếng.
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Đây đúng là nét chữ của cha ta mà...
  • Một dòng nước mắt nóng hổi từ từ lăn xuống má nàng, hôn qua gò má thiếu nữ, rồi để lại dấu trên môi nàng, cảnh tượng ướt át khiến người ta muốn đứng ra để lau nước mắt.
  • Cả A Độ và Bùi Chiếu đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, kiếp nạn này cuối cùng cũng đã qua rồi. Xem ra Tiểu Phong vẫn giống như trước kia mà thôi, vẫn may mắn vì mọi chuyện không bị bại lộ.
  • A Độ chạm vào tay Tiểu Phong, kéo nàng lại gần mình hơn, dùng cử chỉ và ánh mắt ra hiệu cho nàng, để nàng hiểu những lời muốn nói.
  • A Độ
    A Độ
    "Công chúa, nhận được thư rồi, người phải vui lên chứ! Mọi người ở Tây Châu vẫn bình an."
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Ta còn tưởng cha ta đã quên mất ta rồi!
  • Tiểu Phong
    Tiểu Phong
    Cũng may cuối cùng người cũng chịu hồi âm...
  • Giữa bầu trời xanh thẳm, nàng dịu dàng chạm vào bức thư, trên đó còn lưu luyến giữ lại nước mắt của nàng.
14
Chương 21